Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Video Nổi bật

Vài mẩu chuyện mãi còn dang dở (On going)

[...]     Chớm hạ , bầu trời cao xanh và bồng bềnh vài áng mây nhẹ. Tôi thơ thẩn ngước mắt ra ngoài cửa sổ sau khi đã thành công nhồi nhét vào não bộ đống công thức được viết trên bảng. Khô khan và nhàm chán. Đồng hồ điểm mười một giờ trưa, còn tận nửa tiếng nữa mới tan học nhưng chiếc bụng đói có vẻ không giỏi chịu đựng cho lắm. Tôi lười nhác kéo mình về lại thực tại khi nghe tiếng cậu bạn cùng bàn gọi tên. "Việt". Phải, đó là tên tôi, cái tên được bố mẹ đặt mà người ta vẫn dùng để gọi tôi suốt mười bảy năm qua. Chẳng vì lý do gì, tôi thích dùng tên của mình để xưng hô trong các cuộc hội thoại và cũng thích cả cái cách Cậu ấy gọi tên tôi.       Vốn dĩ, chỗ ngồi bên cạnh tôi chẳng phải của Cậu ta, nó thuộc về một người bạn cùng bàn khác, người đã bị Cậu đá sang một chỗ nào đó để chiếm lấy vị trí cạnh tôi với cái lý do chẳng thể hợp lý hơn. Đó là tiện nhờ tôi chỉ bài khi Cậu ấy không hiểu. Dù sao chuyện đó cũng không quá phiền hà. Tôi ngồi bên trái cậu, chỗ chiếc bàn được kê n

Bài đăng mới nhất

Về sự cho đi!

Mẹ chẳng hiểu con gì cả?

"Mình nhớ cậu!"

Bông hoa ngoài cửa sổ

Chúng ta ngày càng có nhiều bí mật

Nỗi sợ về tương lai

Mặt nạ

Người không thể bỏ lỡ

Sự an ủi chân thành